Lamborghini Huracán LP 610-4 t
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Cấu Kết


phan 22

 Chương 36



 Hô hấp bị đèn nén của Diệp Tích Thượng vang lên trầm thấp bên tai Cố Hoài Nam, mà trong đầu Cố Hoài Nam cũng là một mảnh trắng xóa, bàn tay nhỏ bé theo bản năng bao quanh vật khổng lồ của anh. Diệp Tích Thượng rên lên một tiếng, bèn tăng thêm một ngón tay thăm dò vào trong, bàn tay hàng năm bị huấn luyện khó tránh khỏi mang theo chai sạn, cọ xát lấy nơi non mịn mẫn cảm nhất của cô, rút ra đưa vào, bành trướng, cảm nhận được nơi bí ẩn của cô vây quanh rất chặt dị, trong ánh sáng mờ ảo trông thấy cô chau mà, không nhịn được một lần nữa dùng sức tăng tốc cho cô nhiều hơn.

 Cố Hoài Nam đã sớm bị động tác này của anh kích thích đến điên rồi, quay đầu cắn một ngụm vào cánh tay anh đang chống bên sườn mình đè xuống chỗ xung yếu rên rỉ ra miệng. Cánh tay truyền đau đớn bén nhọn khiến cho Diệp Tích Thượng không khỏi tăng thêm lực đạo xâm nhập vào cô, lần này khiến cho cao triều cùng đau đớn phía dưới cùng nhau tới, Cố Hoài Nam nhịn không được kêu lên, toàn thân run rẩy không thể kềm chế được.

 Nhưng động tác tay của Diệp Tích Thượng vào lúc này lại dừng lại —— đầu ngón tay của anh ngoài ý muốn chạm vào một tấm màng mềm dẻo. . . . . .

 Sau khi biết được thứ này đại biểu cho cái gì, trong đầu Diệp Tích Thượng như có trái bom ầm ầm nổ tung, vẻ mặt kinh ngạc chống nửa cơ thể lên nhìn chằm chằm người phụ nữ phía dưới. Cố Hoài Nam thấy trận chiến tự nhiên kéo dài quá mức, bèn mở ánh mắt đang ướt nhẹp nhìn anh .

 Hai người cứ nhìn nhau như vậy, không ai nói với ai lời nào. Ngón tay Diệp Tích Thượng rút ra khỏi nơi tư mật của cô, rồi vuốt ve từng tấc từng tấc vùng gáy của cô, vuốt rất nhẹ nhàng, ánh mắt dần dần mất đi vẻ kinh ngạc lúc đầu, những tia sáng âm u chìm sâu không thấy đáy, phức tạp khiến cho Cố Hoài Nam nhìn không thấu.

 "Em, cái này. . . . . ." Diệp Tích Thượng nghiến răng, từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ: "Đồ lường gạt!"

 Cố Hoài Nam vừa tính phản bác đã bị anh hung hăng hôn ngấu nghiến, bàn tay đang đặt trước ngực cô ôm lấy vuốt ve, một cái tay khác kéo chân của cô dang rộng ra, mút liếm nhụy hoa của cô. Thân thể Diệp Tích Thượng nóng giống như bị lửa đốt, lý trí sau khi đụng phải tấm màng kia bị kéo trở về thực tại.

 Không có một cô gái nào ở lần đầu tiên mà không khẩn trương, Cố Hoài Nam cũng không ngoại lệ, tự nói với mình là phải buông lỏng, nhưng thân thể lại càng căng cứng, nhịp tim nhảy bang bang: "Anh chính là người được tiện nghi mà còn khoe mẽ, tấm thân toàn bích của cô nương ta cũng tính trao cho anh mà anh còn nói em là tên lường gạt."

 Hóa ra những ví dụ lần trước như: "Duyệt qua vô số người nên có kinh nghiệm phong phú" cũng là lừa anh! Diệp Tích Thượng cắn vào cần cổ non mềm của cô như muốn trả thù.

 Cố Hoài Nam đau đến hít một hơi khí lạnh, nhớ lại ngoại trừ đêm đó khi hai người gặp lại thì Diệp Tích Thượng có hơi thô lỗ một chút, còn ngoài ra thời gian gần đây đối với mình luôn luôn cẩn thận che chở giống như trân bảo, vểnh vểnh miệng lên nức nở ra vẻ ủy khuất: "Đau quá, ông xã, ô ô, dịu dàng một chút."

 Diệp Tích Thượng nắm chặt tay, trong nội tâm giãy dụa không dứt, lý trí và dục vọng lần đầu tiên đấu tranh dữ dội, vật khổng lồ chống đỡ cửa vào của cô, chỉ cần trầm thắt lưng xuống là có thể lấy được thân thể của cô, chỉ cần anh . . . . . .

 Tay của anh bởi vì dùng sức rất lớn mà phát ra tiếng kêu, bỗng dưng lấy áo sơ mi của mình đắp lên người cô, tung mình ngồi dậy dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần vào, đẩy cửa xe xuống bỏ đi không hề quay đầu lại.

 Cố Hoài Nam u mê, tối nay lại bị anh quăng đi một lần nữa, tay chân luống cuống mặc quần áo muốn đi ra ngoài đuổi theo anh, vừa cài nút áo vừa gọi anh: "Người đàn ông khốn kiếp, anh đứng lại đó cho em!"

 Không ngờ Diệp Tích Thượng dừng lại thật, xoay người sải bước quay trở lại, cánh tay nhấc cô từ trong xe xuống ôm vào trong ngực, nắm được cằm của cô rồi cúi đầu hôn như mưa bão, hôn đến khi Cố Hoài Nam hít thở không thông đập tay vào ngực anh mà anh cũng không ngừng. Chờ đến cuối cùng khi anh kết thúc nụ hôn này, Cố Hoài Nam chỉ còn biết gục đầu vào trong ngực anh hít thở kịch liệt.

 "Cứ như vậy mà không muốn em sao? Anh còn thiếu em một đêm động phòng hoa chúc a . . . . . ."

 Diệp Tích Thượng ôm đầu cô vào trước ngực, ôm cô thật chặt:."Đồ lường gạt, đêm động phòng hoa chúc không nên xảy ra trong tình huống như thế này." Cô gái này là người phụ nữ của anh, không phải là công cụ để phát tiết tình dục, anh đã nói qua sẽ cố gắng hết sức yêu thương nuông chiều cô, quyết không làm cho cô ở bên cạnh mình mà có nửa điểm ủy khuất.

 Hai người dán vào nhau quá chặt, chặt đến độ nhịp tim của họ dường như cũng hòa hợp làm một. Không biết tại sao trong nháy mắt Cố Hoài Nam cảm thất ướt khóe mắt, mái đầu buồn bực chà chà trong ngực anh: "Anh còn muốn đợi đến lúc nào? Anh có thể nhịn nhưng em không nhịn được nữa rồi."

 Cô hiểu ý của anh, hiểu anh quý trọng mình, vì vậy trong lòng cảm thấy đau: "Diệp tích Thượng, em nguyện ý . . . . . . Chúng ta là vợ chồng."

 Diệp Tích Thượng nâng cao đầu của cô lên vừa hôn, vừa dùng sức vuốt ve thân thể của cô, cảm giác mình nhẫn nại đã đến cực hạn, mỗi một hơi thở của cô cũng là hấp dẫn trí mạng đối với anh, nếu không rời khỏi cô không biết sẽ làm ra chuyện gì .

 "Nghe lời, đi về nhà, loại thuốc này không làm khó được anh, coi như là phản bội bị bắt làm tù binh huấn luyện, đừng quên anh là bộ đội đặc chủng không quân."

 Cố Hoài Nam phì cười một tiếng, trong mắt lóe ra một toan tính nhỏ.

 Đêm đó đến tột cùng là Diệp Tích Thượng đi đâu Cố Hoài Nam cũng không biết, Đại công chúa nằm trên chiếc giường xa hoa tráng lệ nhưng làm sao cũng ngủ không đượ, cuối cùng vẫn là chạy đến phòng khách một mình nằm trên giường của anh, ôm chăn mền của anh làm gối gối lên, nhớ tới lời nói và nụ hôn mãnh liệt của anh, còn có hành động điên cuồng của hai người ở trong xe, đỏ mặt thành một mảnh, vùi đầu ở trong chăn rầu rĩ mắng thầm.

 "Người đàn ông xấu xa! Không ăn được anh thì tôi không phải là Cố Hoài Nam! Lần sau tuyệt đối không để cho anh chạy mất như vậy!" Cô nắm chặt bàn tay, cảm giác như nhiệt độ nóng bỏng ở vũ khí hạng nặng tràn đầy sức chiến đấu của Diệp Tích Thượng vẫn còn tồn tại ở phía trên. . . . . . Trong đầu Cố Hoài Nam hiện ra vô số ảo tưởng, cuối cùng bản thân cũng chịu không được sự háo sắc của mình, dùng chăn che kín mình cười khúc khích.

 Trong hơi thở tràn đầy mùi vị của anh, Cố Hoài Nam cắn cắn khóe miệng còn đang cong lên, đưa tay kéongăn kéo tủ đầu giường ra cầm tấm giấy hôn thú trốn ở trong chăn mở ra, đột nhiên cảm giác rất thú vị: người khác là vợ chồng năm năm có lẽ đã tiến vào giai đoạn tình cảm chán nản mệt mỏi, mà bọn họ lại vừa mới bắt đầu yêu đương. Cố Hoài Nam vừa nghĩ tới mình có quan hệ với người đàn ông này, trong lòng cảm thấy ngọt ngào nói không ra lời, cái loại cảm giác này. . . . . . Gần như là hạnh phúc vậy.

 Kéo ra chăn ra thở một hơi thật dài, trong lúc lơ đãng nhìn thấy trên tủ đầu giường có đặt tấm hình của Diệp Tiểu An, bĩu môi, đầu ngón tay chọc chọc vào khuôn mặt nhỏ bévà khả ái phía trong hình: "Tiểu Diệp Tử cô đúng là một cô gái hạnh phúc, thật khiến cho người ta hâm mộ."

 Trải qua sự nâng niu chiều chuộng của hai người đàn ông Diệp mà lớn lên, chỉ cần thời gian này cũng đủ để Cố Hoài Nam hâm mộ, ghen tỵ với oán hận rồi, huống chi cô ấy vẫn là sự hiện diện rất đặc biệt đối với Diệp Tích Thượng, có thể được người ta cho rằng trong cuộc đời này người tối trọng yếu nhất là cô ấy, bất luận thế nào cũng cầu mà không được , nhưng bây giờ ít nhất Diệp Tích Thượng cũng rất thương cô , thật sự muốn cô, trước đây cô cho rằng như thế là đủ rồi, nhưng sau mới phát hiện thứ mình muốn không chỉ là những thứ này.

 Con người một khi tình cảm rung động thì tránh không được sinh ra dục vọng, dục vọng càng lớn thì tình cảm càng sâu, Cố Hoài Nam rất quen thuộc cảm giác như vậy, cái cô muốn không chỉ là sự thương yêu và quan tâm của anh, cái cô cần chính là toàn bộ Diệp Tích Thượng, người đàn ông chỉ thuộc về một mình cô.

 Làn gió đêm hè nhẹ nhàng thổi, ngôi sao nháy mắt trốn sau đám mây nhìn cô vừa tràn đầy vui mừng vừa tràn đầy sợ hãi rơi vào tình yêu một lần nữa.

 ***************************************

 Khi cô ngủ ngon lành, thì bên kia thành phố trong lòng Dư Kim Kim lại lạnh như băng đá. Từ lúc Tiết Thần trở về không hề mở lời nói vớ cô nửa chữ, ngay cả phòng cô cũng không bước qua nửa bước, vẫn ngồi ở trên ghế ở ban công hút thuốc lá.

 Dư Kim Kim làm sao ngủ được, nhón chân len lén từ trong phòng đi ra ngoài, vùi người vào chiếc ghế salon trong phòng khách nhìn bóng lưng của Tiết Thần. Tiết Thần biết cô đang nhìn mình, siết chặt chiếc điện thoại di động trong tay, rút ra một điếu thuốc cuối cùng trên người hút mà không nói tiếng nào.

 "Kim Kim."

 Tiết Thần bỗng nhiên mở miệng gọi cô, Dư Kim Kim trả lời một tiếng rồi như chim nhỏ bay qua đứng bên cạnh anh chờ tiếp tục nói. Tiết Thần không nhìn cô, mà vẫn nhìn cảnh đêm bên ngoài: "Anh nghĩ, anh muốn dọn đi."

 Dư Kim Kim cứng đờ, "Tại sao?"

 "Chúng ta tách ra một thời gian ngắn." Tiết Thần sờ sờ đầu của cô, "Có một số việc anh cần suy nghĩ một chút."

 Tiết Thần đứng dậy, vỗ vỗ ở trên đầu cô, rồi xoay người đi vào. Dư Kim Kim mím môi, "Tiết Thần, em nghĩ mãi mà không rõ rốt cuộc chúng ta làm sao vậy?"

 Bước chân của Tiết Thần vẫn không ngừng, nhưng lại truyền đến một tiếng cười chế giễu, ở trong màn đêm lộ ra vẻ khác thường, giống như kim châm vào trái tim Dư Kim Kim. Cô kinh ngạc một chút rồi đứng lên đi tới kéo anh, "Anh muốn chia tay cũng được, nhưng ít nhất cũng phải cho em một lời giải thích, để cho em dù có chết cũng phải hiểu tại sao chứ."

 Tiết Thần rũ mắt xuống, tầm mắt ở quét qua gương mặt trắng nõn bị ánh trăng chiếu vào, giơ tay lên sờ nhẹ, ngón tay lướt qua bờ môi của cô: "Muốn anh giải thích, vậy trước hết phải giải thích cái này cho anh."

 "Cái gì?"

 "Có nhớ trước đây rất lâu anh đã từng nói qua, nếu cuối cùng em vẫn không quên được anh ta, thì anh sẽ thả em đi, Tiết Thần anh đối với phụ nữ luôn luôn như thế, không hề cưỡng cầu."

 Ánh mắt sâu kín của anh ánh lên những tia sáng nhạt nhẽo, nhưng Dư Kim Kim cảm thấy lạnh thấu xương: “Điều anh yêu thích ở em chính là em là người thành thật trong sáng, cho nên trong thời gian chúng ta tới lui, mặc dù hai người có gặp mặt nhưng anh đối với em luôn luôn tin tưởng."

 “Anh cũng biết những chuyện đó đều có liên quan đến cộng việc của công ty."

 Tiết Thần giật nhẹ khóe môi: "Anh biết anh ta là người mà đời này em hoài niệm và khó quên nhất, anh ta có ý nghĩa đặc biệt với em không thua gì Trần Nam Thừa có ý nghĩa với Cố Hoài Nam, anh không phải là người không phân rõ phải trái, ngay cả khi em ở trên giường của anh mà nhớ tới tên anh ta anh cũng có thể tiếp nhận, nhưng Kim Kim à, bất quá anh cũng chỉ là một người bình thường, tiếp nhận chuyện đó nhưng không có nghĩa là anh có thể tiếp nhận sau khi em và anh tới lui mà em vẫn còn có thể bò lên giường của anh ta, cho dù trong miệng em vẫn gọi tên anh."

 Điện thoại di động trong tay Tiết Thần phát ra tiếng kêu tích tích, ánh mắt anh lạnh lùng: "Anh không muốn so đo mỗi khi hai người gặp mặt có liên quan hay không liên quan đến công việc, chỉ muốn hỏi em làm sao có thể sau khi làm những chuyện như vậy còn có thể ở trước mặt anh làm bộ như không có chuyện gì xảy ra? Vốn anh cho rằng điều em không biết làm ……..nhất chính là nói dối, nhưng không ngờ em lại là cao thủ."

 Vẻ khinh bỉ và châm chọc trong mắt anh dễ dàng chọc giận Dư Kim Kim, hai mắt cô nhíu lại, cười lạnh: "Người sáng mắt không nói tiếng lóng, nghe ý tứ của anh giống như tôi đã làm chuyện gì có lỗi với anh sao? Tôi trộm người hay làm gì?"

 Cô càng như thế thì Tiết Thần càng cho rằng cô dựa vào sự tin tưởng của anh mà phản bội không chút kiêng kỵ, anh bỗng nhiên cười khẽ, rồi đưa điện thoại di động cho cô: "Có lẽ hai người không xem cái này là trộm người, mà gọi là tình cũ bốc cháy, hay là gương vỡ lại lành."

 Dư Kim Kim nghi ngờ mở điện thoại di động ra, nhìn thấy ảnh một người nằm trên giường chính là cô, trong tấm ảnh cô trần trụi nằm ở trên giường, lộ đến mông, mái tóc dài tản mạn khắp nơi, từ cảnh vật và tư thế trong tấm ảnh có thể dễ dàng đoán được tấm hình đó được chụp trong tình huống nào.

 Hai cánh tay Tiết Thần khoanh trước ngực: "Những chữ viết này, đừng nên nói cho anh biết đó là bút tích của người khác bắt chước em."

 Dư Kim Kim cắn môi, đầu ngón tay run rẩy trượt trên màn hình điện thoại di động, phóng to hơn, nhìntừng chữ từng chữ, chữ viết trong đó chính xác là từ chữ viết của cô, nhưng cô lại hoàn toàn không nhớ nổilà viết những chữ này lúc nào.

 "Nếu như em muốn giải thích, hi vọng em có thể nói ra một lý do đầy đủ để cho anh có thể tin tưởng."

 Tiết Thần vẫn ung dung, cười như không cười để che dấu sự phẫn nộ và đau xót trong lòng anh, mà Dư Kim Kim một hồi lâu mới ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hồng, đôi môi trắng bệch:"Em không biết."

 "Em không biết? Vậy anh nhắc nhở cho em nhớ." Tiết Thần dừng lại một chút, "Anh đi huấn luyện tại núi Thanh Phong còn em đi “công tác” trong một khách sạn ở Maldives, xem ra cái này cái gọi là khách hàng lớn không chỉ xem trọng Thịnh Đường của em, mà còn xem trọng Dư Kim Kim hơn."

 Trong khoảnh khắc nước mắt Dư Kim Kim rơi xuống, trái tim như chìm tới đáy cốc, ban đầu vì sợ mọi chuyện bại lộ sẽ phiền phức mà chuẩn bị giải thích, nhưng nhìn tấm hình và tờ giấy trước mặt khiến cô hoàn toàn không mở miệng được.

 Cô sắp mất Tiết Thần rồi, đây là cảm nhận chân thật nhất trong lúc này của cô.


Chương 37




 Giữa đêm khuya, tiếng điện thoại phiền lòng vang lên, lông mày Trần Nam Tầm nhíu lại, xoay người tiếp tục ngủ. Một cánh tay mãnh khảnh đẩy đẩy anh, tiếng nói ngấy người ghé vào lỗ tai anh vang lên. "Điện thoại di động của anh kêu kìa."


 Người phụ nữ lại liếc nhìn cái tên trên màn hình: "Là người tên là Kim ——"


 Lời còn chưa dứt, điện thoại di động liền rơi vào trong tay Trần Nam Tầm, chống đỡ nửa thân trên lẳng lặng dựa trên đầu giường, khoảng khắc nhìn thấy hai chữ trên màn hình, khóe miệng nhếch lên, kết nối máy.


 "Có chuyện gì sao?"


 "Ảnh chụp kia là thế nào?"


 Dư Kim Kim mang theo tiếng nói nghẹn ngào truyền vào trong tai Trần Nam Tầm giống như bàn tay cô gái giờ phút này đang ở cạnh anh chạy khắp người, ngứa ngáy làm anh rục rịch ngóc đầu dậy. "Nhiều năm như vậy cũng không chủ động gọi điện thoại cho anh, lần đầu tiên gọi tới lại hỏi một cái vấn đề không đầu không đuôi là sao."


 Anh đẩy bàn tay cô gái trên người ra, tiếp tục hỏi: "Ảnh gì?"


 Bên kia hung hăng gọi tên anh, Trần Nam Tầm cười rồi mới nói: "Ảnh chụp là thật, em thật sự một chút cũng không nhớ rõ?"


 ". . . . . ."


 "Em thích cái tư thế kia, anh cũng thích, liền thuận tay chụp mấy tấm làm kỉ niệm, đêm ở Maldives em uống quá nhiều, không nhớ rõ cũng bình thường." Anh không chút để ý nói xong, cô gái nghe ra ý tứ trong lời nói của anh, vẻ mặt không vui làm nũng. Trần Nam Tầm cũng không thèm để ý cô gái, kiên nhẫn chờ Dư Kim Kim nói chuyện. Cô gái thấy đường không thông liền đổi chiến thuật, lôi kéo chăn thân thể trợt xuống dưới.


 Dư Kim Kim hồi lâu cũng không có lên tiếng, không hỏi không mắng, Trần Nam Tầm đẩy cô gái ra, cầm điếu thuốc đi tới cửa sổ đốt. "Cãi nhau với Tiết Thần?"


 ". . . . . ."


 Trần Nam Tầm bỗng cười phá lên, vuốt vuốt cái bật lửa. "Mới vừa rồi là trêu em thôi, ảnh chụp là trước khi chúng ta chia tay đã chụp, ồ, người đàn ông kia không chịu được đùa giỡn, ngay cả bản thỏa thuận cũng do anh viết đùa. . . . . . Cậu ta cũng tin?"


 Thay vì nói là Trần Nam Tầm bắt chước bút tích của Dư Kim Kim, không bằng nói là từ nhỏ Dư Kim Kim đã bắt chước bút tích của Trần Nam Tầm. Lúc còn rất nhỏ, cô rất đau đầu vì chuyện chữ viết xấu, bởi vì chữ viết quá viết ngoáy khó trách cuộc thi đều bị cho qua như bánh cuốn. Hết lần này tới lần khác, Trần Nam Tầm viết được một chữ đẹp, Dư Kim Kim muốn bắt chước bút ký của anh luyện chữ, lâu ngày luyện mãi thành thật giả khó phân biệt được, bởi vậy sau này rất nhiều lần Trần Nam Tầm đều bị ép làm bài tập hộ cô.


 Dư Kim Kim xúc động có ý muốn đem Trần Nam Tầm bầm thây vạn đoạn, không nén được mà cắn mu bàn tay khóc, thanh âm nửa điểm không thể để cho anh nghe được. Trần Nam Tầm hiểu rõ cô như vậy, như thế nào lại không biết cô đang khóc, "Rất nghiêm trọng sao? Có muốn ngày mai anh gặp cậu ta giải thích một chút hay không?"


 Dư Kim Kim “bụp” cúp điện thoại, Trần Nam Tầm nắm điện thoại di động khóe miệng càng cong hơn.


 *****


 Ngoài cửa sổ tiếng chim líu lo ríu rít, Dư Kim Kim nằm ở trên giường, tầm mắt thẳng tắp nhìn ngoài cửa sổ suốt một đêm, nước mắt lẳng lặng chảy xuôi, ướt gối.


 Đêm đó sau khi Tiết Thần đi không thấy trở lại, điện thoại vĩnh viễn là gọi không thông. Vài ngày sau, Dư Kim Kim tan việc trở lại, ngoài ý muốn nhìn thấy đôi giày da nam ở ngưỡng cửa, vội vàng chạy vào phòng. Tiết Thần đang thu dọn đồ đạc, trong lòng Dư Kim Kim chua xót, đè bàn tay của anh. "Điện thoại di động của anh hỏng sao? Em gửi tin nhắn thoại anh không nghe sao?"


 Tiết Thần nhàn nhạt đáp lại, tiếp tục thu dọn đồ đạc. Anh chỉ đưa vào chút trang phục cùng đồ dùng hàng ngày, lấy dao cạo râu trong phòng vệ sinh, Dư Kim Kim bướng bỉnh – hờn giận hỏi: "Bàn chải đánh răng cũng không mang đi luôn à?"


 Nghe lời này, Tiết Thần xoay người trở về lấy bàn chải đánh răng ra, tròng mắt Dư Kim Kim đỏ hồng đứng ở một bên nhìn. Chờ anh kéo khóa nắp va li, Dư Kim Kim đã ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc không thành tiếng.


 Tiết Thần nhìn cô một cái, vẻ mặt lạnh nhạt. Dư Kim Kim cắn răng, hung hăng lau nước mắt. "Vật gì đây? Không mang đi sao?"


 "Không cần, những thứ này là đủ rồi."


 "Anh muốn mang những thứ này đi?"


 "Phải"


 Dư Kim Kim không nhịn được đi qua ôm lấy hông của anh. "Em đây? Em đây này? Anh muốn đi em không ngăn được anh, đem em đi cùng được không?"


 "Kim Kim." Tiết Thần kéo tay cô ra, "Tĩnh táo một chút."


 "Tĩnh táo cái con quỷ! Anh cũng không muốn em, em còn tĩnh táo làm gì?" Dư Kim Kim khóc thành tiếng. "Muốn em giải thích thế nào thì anh mới tin? Anh nói cho em biết! Thà rằng mang theo một bàn chải đánh răng cũ cũng không muốn mang em theo! Lòng của anh thật tàn nhẫn!"


 Tiết Thần mím môi, thờ ơ nhìn cô khóc, một lúc lâu mới mở miệng. "Trần Nam Tầm đi tìm anh."


 Dư Kim Kim “bá” ngẩng đầu, "Anh ta tìm anh làm gì?"


 "Không có gì, anh ta bảo anh đối với em tốt một chút." Tiết Thần giễu cợt, ánh mắt lạnh lẽo, so với thời tiết kia không biết lạnh hơn gấp bao nhiêu lần. "Bảo anh đối với người phụ nữ của anh ta tốt hơn một chút."


 "Cái gì. . . . . ." Dư Kim Kim kinh ngạc, càng bất an hơn.


 "Cũng không quan trọng rồi." Tiết Thần nghiêng đầu ngắm nhìn bốn phía, toàn bộ trong nhà ở trong mắt anh đều là châm chọc, lần nữa quay đầu lại nhìn cô thì vẻ mặt đã như người xa lạ. "Có một số việc bây giờ nhìn lại cũng là hiểu lầm, hoàn hảo, bây giờ còn không muộn."


 Anh đem cái chìa khóa nhà tách khỏi chùm chìa khóa đặt vào trong tay cô, nước mắt của Dư Kim Kim không tiếng động xông ra. Cô nhìn anh không chớp mắt, Tiết Thần lau khóe mắt ướt át của cô. "Những thứ nước mắt này cũng miễn đi."


 "Tiết Thần. . . . . . Em không nên. . . . . . Nói dối, nhưng mà em không có. . . . . ." Dư Kim Kim nói không thành câu, ánh sáng đáy mắt phá thành mảnh nhỏ.


 "Có lẽ không nên ép buộc như vậy, em mới có thể biết rốt cuộc mình yêu người nào. Dù thế nào chúng ta cũng dễ chịu hơn, bảo trọng."


 Tiết Thần cứ như vậy rời đi, mang theo cái va li rời đi, dưới ánh nhìn chăm chú của cô, dưới tiếng khóc của cô.

 Dư Kim Kim nắm chặt cái chìa khóa chậm chạp ngồi trên ghế sofa, nắm lấy gấu Pooh hung hăng chôn mặt ở bên trong khóc rống lên, tiếng khóc này, Tiết Thần ở ngoài cửa cũng nghe thấy.


 Thời điểm chờ thang máy, anh chợt nhớ đến ngày đầu dọn đến, cũng giống như ngày hôm nay, cảnh sắc đều tươi đẹp, khí trời tốt. Nhà của anh cách trung đoàn khá xa, Dư Kim Kim lấy lý do này đề nghị sống chung, cũng tươi cười có ý xấu trước mặt anh mà đỏ mặt, giống như nha đầu trước thời điểm mới yêu nhau.


 Hôm nay, bất quá ước chừng khoảng hơn một năm rồi.



 *****
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .